Dân gian có câu “Gái một con trông mòn con mắt. Gái
hai con vú quặt sau lưng”, vậy mà với chị, không hẳn là như vậy. Kể cả khi mới
có một đứa, hay như bây giờ, đã là mẹ của hai con rồi mà trông chị lúc nào cũng
duyên dáng, nồng nàn. Nhất là từ ngày anh chị chính thức ra tòa, một mình chị
nhận nuôi hai đứa, chị bỗng thấy thanh thản, nhẹ nhõm đến lạ. Không còn phải
nghe những lời thanh minh, chống chế của người chồng bạc tình nữa.
Cuộc sống chỉ có 3 mẹ con – thế mà đã được gần 5
năm. Nhiều người đàn ông cũng muốn “trêu hoa ghẹo nguyệt” nhưng chị đều dửng
dưng. Phần vì chị muốn chăm lo cho các con, phần vì chị sợ lại thêm một lần bị…
phản bội. Vậy mà…
Chị phải đến gặp bác sĩ răng – hàm – mặt. Chị bị
viêm tủy răng. Những 3 chiếc và phải điều trị dài dài. Ngay từ lần đầu tiên gặp
bác sĩ, chị có cảm giác như bị anh ấy hút hồn. Nụ cười nam tính và sự ân cần, nhẹ
nhàng pha chút dí dỏm của anh càng khiến chị thấy bâng khuâng, xao xuyến. Biết
anh cũng là một “tay nghiền văn thơ” nên chị xin anh địa chỉ mail, gửi đường
link những bài thơ, truyện ngắn của chị. Anh luôn dành thời gian đọc và gửi lời
bình, nếu bận quá, khi chị đến phòng khám, anh lại vừa làm, vừa “bình luận”.
Qua chuyện trò, chị biết anh đã có gia đình và có một trai, một gái.
3 tháng liên tục là “bệnh nhân” của anh đã hết. Chị
thấy bồi hồi đến lạ. Anh bảo chị “Biết bao giờ mới gặp lại nhà văn nhỉ!”. Chị
nửa đùa nửa thật “Chỉ sợ bác sĩ không muốn gặp chứ bệnh nhân lúc nào cũng sẵn
sàng…”. Anh nhìn chị cười “Thật nhé!”.
Và thế là, rất đều đặn, từ sau hôm đó, cứ mỗi sang
đến phòng khám, anh lại nhắn tin cho chị “Em khỏe không?” “Hôm nay em đi làm có
bị tắc đường không?” “Anh rất thích những câu chuyện em viết, gửi cho anh
thường xuyên nhé!” “Trời nắng thế này em có nhớ mặc áo chống nắng không đấy?”.
Hôm nào chị chưa kịp nhắn tin lại, anh vội gọi điện cho chị, chỉ để hỏi “Em có
nhận được tin nhắn của anh không?” Chị như đang sống trong một thế giới khác,
tất cả thời gian trong ngày, làm việc gì chị cũng nghĩ đến anh. Chị còn cài
riêng cho anh bản nhạc chờ “Em nhớ anh vô cùng” của ca sĩ Hồ Quỳnh Hương. Hôm
trước, ngồi cùng anh trong quán cà phê, những bản nhạc Trịnh không lời du
dương, êm ái, cùng với lời thì thầm của anh “Anh nhớ cái nhìn dịu dàng của em,
nụ cười đằm thắm của em, muốn được gặp em thật nhiều, chỉ cần mỗi ngày được gần
bên em một chút thế này là anh thấy cuộc sống rực rỡ hơn rất nhiều…”, chị đã
ngả vào lòng anh, trao cho anh nụ hôn nồng cháy mà 5 năm rồi, chị cứ ngỡ là
không còn đam mê…
Một ngày chủ nhật. Rảnh rang, chị ngồi sắp xếp lại
tủ sách cá nhân. Bỗng một tờ giấy khổ A4 (thời của chị hay gọi là giấy 5 hào 2
để phân biệt với giấy 3 hào 6 – giấy ô li) rơi ra. Chị nhận ra bài kiểm tra văn
của chị ngày chị học Đại học. Vẫn còn đó nét chữ của thầy Trịnh Hồ Khoa với lời
phê “Khả năng cảm thụ văn học và cách trình bày rất tốt, chặt chẽ. Tiếc rằng em
lại lạc đề”.
Chị giật mình nhận ra mình không chỉ “lạc đề” trong
bài văn thuở nào mà bây giờ, giữa cuộc sống bộn bề này, chị cũng đang là một kẻ
“lạc đề”. Những giây phút lãng mạn, thậm chí là buông thả lòng mình, chị đang
là mối đe dọa hạnh phúc của một gia đình khác.
Chị nhắn tin cho anh “Anh là một bác sĩ giỏi, một
người bạn tốt, nhưng em mong, anh hãy luôn là một người chồng tốt, một người
cha tuyệt vời của các con anh! Nếu thực sự quý em, anh hãy giúp em đi đúng con
đường của mình, và anh cũng vậy, anh nhé!”.
Và anh đã tôn trọng quyết định của chị.
- Diệu Thu -
Qua nhà Pink để đọc và ngắm kệ sách. Mơ có kệ sách thế này. Hì
Trả lờiXóaThư ơi, khi Thư còm ở nhà mình, mình trả lời Thư, Thư có nhận được mail thông báo là mình trả lời Thư không.
XóaĐúng là nhà của nhà văn...
Trả lờiXóaChớ có lạc đề
Trả lờiXóaHIhi
XóaThăm nhà mới, chúc em một ngày bình an.
Trả lờiXóaDạ em cảm ơn ạ! Cho em hỏi với, khi em còm ở nhà ai đó, người đó trả lời em, mà em không nhận được mail thông báo thì làm sao em biết được nhỉ!
XóaBên này nó không giống như yahoo mà em tuy nhiên anh nó có báo đấy thôi!
Xóaem vào trang này có nhiều tiện ích hay lắm tự mày mò ngiên cứu thôi!
http://thantoc.blogspot.com
Của em và MTV nó không báo, nó chỉ báo có ai còm nè, và lại báo là mình vừa trả lời ai đó nè, còn ai đó trả lời mình thì nó không báo, nên em cứ ngỡ là mọi người không trả lời em. Huhu, bực chết đi được. Anh đã đọc bài Lạc đề chưa?
XóaThu ơi anh bảo này . Hình như em muốn Email nó báo comment thì sau khi comment xong em nháy chuột vào cai chữ "Đăng ký qua email" thì nó sẽ trả lời comment của em! Hi Hi
XóaÔi thế hả anh? Để em thử xem nhé! Anh ăn cơm chưa? Em vừa ăn xong nè!
XóaAnh Sỏi siêu quá cơ! Cái gì cũng biết. Em thật may mắn được anh Sỏi hướng dẫn nhé!
XóaEm viết chuyện rất hay, hay thật. Anh rất quý những người đạo đức nhưng cũng không thích người có cách sống mà anh gọi là cải lương. ví dụ cái cô bệnh nhân "Răng" Vì đó không phải là một con người mà là một cái xác ướp . vô cảm không có tâm hồn.
Trả lờiXóaĐấy là ý anh thôi nhé , anh bình phẩm về nhân vật chứ còn cách em viết anh hiểu và có thể gọi đó là cách hành văn bác học .
Chuyện này em đăng báo anh bảo đảm họ đăng ngay vì nó có lối đạo đức mà những người đang làm biên tập rất hài lòng!
Hay lắm !
Hihi, đầu tháng đã được khen rùi, sướng quá cơ!
Xóa
Trả lờiXóacâu chuyện kết thúc rất là duyên
cuối tuần vui vẻ!