1.
- Xin lỗi, cho tôi hỏi đây có phải là số điện thoại
của chị T không ạ?
- Vâng, tôi là T đây ạ!
- Phiền chị cho xin địa chỉ của chị được không? Tôi
là nhà văn N. Tôi muốn gửi lại chị bó hoa...
2.
Sáng nay, chị đi dự Lễ trao giải viết bài trên
mạng.Chị được giải Nhất với những bài viết ngắn gọn, xúc tích và tình người.
Sau những tràng pháo tay giòn giã, là những bó hoa rực rỡ đủ sắc màu. Trong số
đó, có một bó Violet tím của một em nhỏ.
3.
Chị được mời phát biểu. Một thành viên trong Ban tổ
chức chạy ra “hỗ trợ” – cầm hộ chị những bó hoa vừa được tặng. Các nhà báo cũng
vây quanh phỏng vấn. Có báo, đài còn mời chị ra một góc để quay và ghi âm.
4.
Cuối lễ trao giải là phần Ban tổ chức nói lời cảm ơn
và giao lưu với Ban giám khảo. Nhà văn N cũng là một trong những nhà văn được
mời tham gia làm Ban giám khảo của cuộc thi. Đến tiết mục tặng hoa, không hiểu
là vô tình hay hữu ý mà người thì được tặng bó hoa hồng, người thì được tặng bó
hoa đồng tiền, còn nhà văn N được tặng bó hoa Violet tím.
5.
Nhìn bó Violet, nhà văn N cứ thấy có cái gì đó quen
quen. À, phải rồi, lúc nãy ông thấy tác giả T cũng được tặng một bó giống hệt.
Ông tự nhủ: “Ôi! Đời nào Ban tổ chức lại làm thế! Chắc người ta bó giống nhau
thôi mà!”. Nhưng khi đi qua sảnh, ông chợt nghe thấy tiếng của ai đó. Ông quay
lại, là em nhỏ lúc nãy lên tặng hoa tác giả T. “Mẹ ơi! Con buồn quá, bó hoa của
mẹ con mình tặng chị T, lại bị tặng cho người khác mất rồi!”. “Con đừng buồn!
Mẹ nghĩ chị T thấy mẹ con mình đến cổ vũ thế này, chắc chị ý cũng vui rồi mà!
Thôi, mẹ con mình nên thông cảm cho Ban tổ chức, có lẽ do thiếu hoa nên họ mới
phải làm như vậy...”.
6.
Lúc đó, nhà văn N đã định trả lại cô bé bó hoa để cô
“tặng lại” cho “thần tượng” của mình. Hoặc ông cũng định tìm tác giả T để gửi
lại cô. Nhưng để cho “tế nhị”, về đến nhà, ông mới quyết định gọi điện cho tác
giả T.
Nhận được điện thoại của nhà văn, chị vội đến ngay.
Gặp ông, nghe ông kể về “cuộc phiêu lưu của bó hoa” chị cảm động vô cùng. Cảm
động về tấm lòng của hai mẹ con độc giả mà sáng nay chị mới được gặp – dù chỉ
trong tích tắc, cảm động về cách hành xử của nhà văn N. Trước lúc tạm biệt ông
ra về, chị còn được ông dặn: Chị nên tìm cách liên lạc với hai mẹ con cháu bé
nhé! Và nói rằng, chị đã nhận được hoa của họ. Họ rất trân trọng những bài viết
của chị đấy. Tấm lòng của họ thật đáng quý biết bao và là động lực giúp những
người cầm bút như chị, như tôi có thêm niềm say mê đấy!
-Diệu Thu-
Chuyện hàm chứa nhiều ý tưởng đạo lý! Diệu Thu ơi sao bây giơ mới biết bạn nhỉ! Bạn viết Sỏi rất vui mỗi lần đọc chuyện của bạn !
Trả lờiXóaEm cảm ơn anh! Mỗi ngày em sẽ post 1 truyện để anh thưởng thức nhé!
Xóatruyện nhẹ nhàng mà cảm động quá ! nhà văn N là người khéo léo và tinh tế quá !
Trả lờiXóaCảm ơn SN nhé!
XóaEntry hay thiệt à nha! hehe
Trả lờiXóaEm cảm ơn nhà báo nha!
Xóa