1. Dạo này chị hay mệt. Mỗi bữa chị chỉ ăn được 1
bát cơm. Anh lo lắng “Sức khỏe của em có lẽ không được tốt. Hay em thu xếp công
việc tranh thủ đi khám nhé!”. “Dạ, em không sao đâu! Chắc do thời tiết thay đổi
thôi mà!” – Chị trấn an anh.
3. Anh bị bệnh thiểu dưỡng mạch. Hai chân đã phải đi
giầy chỉnh hình rồi nhưng vài năm gần đây, thi thoảng lại bị co cơ, xung huyết
từ đầu gối xuống gan bàn chân. Anh cũng đã uống đủ thuốc, bôi đủ nước mà không
đỡ. Mấy tháng trước, có người tặng anh một chai dầu long não để mỗi khi bị co
cơ, anh bôi vào. Quả là thấy đỡ nhanh lắm, mà không đau đớn gì nữa. Nhưng cũng
từ hôm anh dùng loại thuốc “đặc hiệu” này, chị như người ốm nghén. Vừa về đến
nhà, mở cửa ra đã thấy mùi dầu. Sợ nhất là tất cả thực phẩm, hoa quả trong tủ
lạnh cũng bị “ám mùi” vì chai dầu phải bảo quản trong tủ lạnh. Nhiều lần, chị
phải gói thức ăn vào mấy lần túi nilon, cái chai dầu cũng vậy, ấy thế mà, mùi
vẫn hoàn mùi. Đã có lần, chị định bảo anh không dùng dầu nữa, nhưng nghĩ thương
anh đau đớn, chị lại thôi. Chị hy vọng, dần dần chị sẽ quen với mùi dầu đó…
4. Chị vẫn cứ xanh xao, ốm yếu, ăn uống càng ngày
càng ít. Anh quyết định đưa chị đi khám. Bác sĩ bảo chị bị suy nhược cơ thể. Kê
một dãy dài thuốc nhưng vẫn không có kết quả. Anh lại đưa chị đến một phòng
khám khác, vừa là bác sĩ nhưng cũng là một tiến sĩ có nhiều nghiên cứu về tâm
sinh lý. Anh bí mật không cho chị biết đó là bạn của anh.
Gặp riêng anh, người bạn ngập ngừng, “Cô ấy không bị
bệnh gì, chỉ có điều…”. Anh lo lắng “Cô ấy bị sao hả cậu? Cậu nói cho tớ biết
đi!”. “Cô ấy bị dị ứng với một số mùi. Cậu thử kiểm tra ở nhà xem cậu có dùng
hóa chất gì không? Nước hoa mạnh hay thuốc xịt côn trùng không? Nàng không cần
phải uống bất cứ một loại thuốc gì!”.
5. Anh lờ mờ nhận ra rằng, “thủ phạm” chính là chai
dầu long não. Đúng rồi, cái ngày anh mới dùng, vợ anh đã thốt lên “Mùi này hắc
thế!”. Anh dùng nhiều, nên nó “quen hơi”, chứ với một người luôn bị dị ứng như
vợ anh thì có lẽ…Về nhà, mở tủ lạnh, anh lại càng khẳng định điều anh dự đoán
là đúng. Chai dầu long não, hôm anh mới mang về, chưa bọc nilon gì cả, thế mà
tháng trước, anh thấy bọc những 2 cái túi, giờ thì bọc hẳn 4 chiếc túi nilon.
Anh thấy thương vợ quá! Vì anh mà vợ đã phải chịu nhiều vất vả, thiệt thòi.
6. Anh gói chặt chai dầu rồi cất vào tủ tài liệu.
Anh quyết định sẽ không dùng dầu đó nữa. Kết quả đúng như phán đoán của anh.
Chị đã bắt đầu ăn được. Da dẻ bớt xanh xao. Những biểu hiện như ốm nghén không
còn nữa. Chị mừng thầm “Vậy là mình cũng đã quen được với mùi dầu đó rồi!”.
7. Hai tháng rồi anh không sử dụng dầu long não.
Bệnh co cơ lại bắt đầu “hành hạ”. Anh ráng chịu đau, chỉ xoa bóp, bấm huyệt chứ
nhất định không dùng dầu. Hôm nay cơm tối đã dọn ra rồi mà chưa thấy anh ra ăn.
Chị vào phòng anh. Anh đang khó khăn nhấc từng bước chân, đôi chân cứng đơ.
Không tìm thấy chai dầu long não, chị hốt hoảng: “Anh, anh để nó ở đâu rồi?”.
Anh kéo chị vào lòng, thì thầm “Rồi anh sẽ tìm một
phương thuốc khác, chứ nếu cứ tiếp tục dùng, anh sợ em không thể chịu được!”.
Chị ôm chặt anh. Nức nở.
-Diệu Thu-
Nàng viết lại rồi à? mình thích nàng viết tản văn hơn đó.
Trả lờiXóaTản văn mới đúng là mình
XóaThơ chỉ gửi gắm chút tình vấn vương
Thăm Diệu Thu nè!
Trả lờiXóaNgày vui nàng nhé!
Nàng cũng vậy nhé!
XóaAnh kéo chị vào lòng và nói: Chúng ta chữa bênh cho nhau, em nhé!
Trả lờiXóaChúng ta chữa bệnh cho nhau, nhé anh!
XóaBài viết bổ ích lắm. Chúc em tối cuối tuần đong đầy yêu thương
Trả lờiXóaDạ em cảm ơn nhiều nhé ạ!
XóaAnh chào DT, bài này hay và ý nghĩa lắm. Thật tuyệt vời khi có những người chồng, người vợ như thế. Không biết đây có phải là tự truyện ko?
Trả lờiXóaDạ tự truyện anh Sóng ạ!
Xóa!
Trả lờiXóaHay nhể! yêu nhể !
Trả lờiXóaNhưng cái kết cục vô tình , Sỏi chỉ đọc chữ thôi còn những cái không là chữ thì không đọc được:
CHỊ ÔM CHẶT ANH. NỨC NỞ.-DIỆU THU-
Há Há Há!hay !ghê cơ!