Ngày đó, tôi vừa tốt nghiệp Đại học Khoa học xã hội
và Nhân văn. Suốt 4 năm học Đại học, do thầy H là chủ nhiệm, tôi biết, thầy rất
vui khi học trò đến chơi nhà, nhưng cũng rất “ghét” cô cậu học trò nào mang quà
biếu thầy. Vậy mà trước Tết Đinh Sửu, không hiểu sao, tôi và Điền bỗng nảy ra ý
định mua biếu thầy một cây quất.
Lòng vòng hơn tiếng đồng hồ ở chợ hoa Hàng Lược,
cuối cùng chúng tôi cũng chọn được một cây quất vừa ý, có đủ quả chin, quả
xanh, hoa, nụ. Ngã giá xong, tôi bỗng thấy lo lo. Lưỡng lự hồi lâu, tôi đánh
bạo hỏi anh bán quất:
- Anh ơi! Chúng em có việc này, phiền anh giúp được
không ạ?
- Chắc là chở cây chứ gì? Việc đó khó gì đâu!
- Dạ không hẳn thế! Chả là cây quất này bọn em mua
biếu thầy giáo cũ. Nếu nói là mua, bọn em biết chắc là thầy sẽ không nhận đâu.
Hay anh đèo dùm đến nhà thầy, để em giới thiệu là anh họ em, quất này nhà anh
trồng.
Anh bán quất đồng ý và đi cùng chúng tôi đến nhà
thầy.
Vừa thấy Điền và tôi, thầy vui lắm. Nhưng nhìn thấy
cây quất, thầy H lắc đầu:
- Sao các em lại làm vậy? Thầy không hài lòng đâu!
- Dạ thưa thầy, đây là anh… họ em đấy ạ! Cây quất
này của nhà anh …em, “cây nhà lá vườn”, em mong thầy đừng trách tụi em ạ! Thầy
nhé!
- Thầy cảm ơn tình cảm của các em. Nhưng nhớ là chỉ
lần này thôi nhé! Thôi các em vào nhà đi!
“Đâm lao phải
theo lao”, anh bán quất đành phải vào nhà thầy uống nước để diễn nốt “vở kịch”.
Đưa cho chúng tôi chén trà sen thơm, nóng, thầy kể:
- Thầy cũng đang định ngày mai lên Nhật Tân chọn một
cây đào hoặc quất. Đắt một chút còn hơn là mua ở mấy hàng rong bán gần đây. Năm
ngoái, mấy người bạn của thầy mua phải quất “cắm”. Mới mồng 3 Tết mà quất đã rụng lụp bụp. Năm
nay có cây nhà lá vườn thế này thì thầy yên tâm rồi!
Điền và tôi tái mặt nhìn nhau. Chết thật, lần đầu đi
mua không biết thật giả thế nào, lỡ mà đây cũng là quất “cắm” thì tụi tôi thật
bẽ mặt với thầy!
Ngồi nói chuyện mà hai đứa cứ nơm nớp lo bị “lộ
tẩy”. Lúc nãy vội quá, tôi và anh bán quất cũng chưa giới thiệu “Sơ yếu lý
lịch” cho nhau, ngay đến cái tên còn chưa nhớ. Mỗi lần thầy hỏi chuyện anh bán
quất là mỗi lần tôi giật mình thon thót. Hễ thấy anh ngập ngừng là tôi phải “đỡ
lời” ngay.
Đấy là câu chuyện về cây quất tặng thầy cách đây đã
17 năm. Giờ Điền, tôi và anh Hoan – người bán quất đã trở thành những người bạn
rất thân thiết. Thỉnh thoảng gặp nhau, chúng tôi không quên nhắc lại “vở kịch”
đã diễn . Sau này, thầy H cũng tâm sự với chúng tôi là thầy cũng phải “đóng
kịch” cùng chúng tôi. Vì thấy cách nói chuyện của tụi tôi khi đó, thầy cũng
thấy nghi nghi, nhưng thầy quý tình cảm của chúng tôi – những người học trò cũ
vẫn không quên thầy, quý sự nhiệt tình, chân chất của anh bán quất nên thầy cảm
động lắm, thầy bật cười hiền từ “Thầy chỉ đóng kịch một lần duy nhất đó thôi
nhé! Đừng bắt thầy phải đóng lần thứ hai nữa đấy!”.
Lượm TEMMMMMMMMMMMMMMMM
Trả lờiXóaTặng anh Tem......................
Xóa“Thầy chỉ đóng kịch một lần duy nhất đó thôi nhé! Đừng bắt thầy phải đóng lần thứ hai nữa đấy!”.
Trả lờiXóa---
Đúng là thầy em nhỉ_nói chuẩn quá hè. hihi
Thế ạ?
Xóahihi. tat ca deu dong kich rat thanh cong phai ko chi? Ki niem chang the nao quen.
Trả lờiXóaỪ, chị vẫn nhớ như in em ạ!
XóaCái chuyện đóng kịch này hơi bị hiếm. Nhưng dù sao kỹ niệm thấy trò, nhất là thầy cũ, trò cũ vẫn còn nhớ tới nhau, rất đáng nâng niu, trân trọng. Và nhất là tình cảm tốt đẹp giữa người mua quất và anh bán quất...cũng quý không kém :bh
Trả lờiXóaSau này tụi em còn biết anh bán quất là cựu sinh viên trường ĐH Bách Khoa nhé! ANh ấy làm dấm ngon tuyệt!
XóaKỷ niệm thật tuyệt vời đúng bản chất trọng tình của DT
Trả lờiXóaAnh cứ quá khen làm em DT xí hổ quá cơ!w-)
XóaEm kể truyện có hồn và duyên lắm ! Đúng là dân ĐH KHXH,chắc là môn Văn. Anh cũng đồng môn nè nhưng kể thì dở ..ẹt !
Trả lờiXóaNhà mình năm nay có 1 cây quất, không biết có phải là phái Diệu Thu (học trò vợ mình cũng có) đem đến không mà chưng vui vẻ đến hết Tết đấy.
Trả lờiXóa