Ngày 12/8/2013, Pink có post entry “Có một chuyện chưa biết đặt tên” với 2 câu chuyện, nội dung thì hoàn toàn giống nhau nhưng cái kết thì khá khác nhau. Trước khi kết thúc, Pink có nhờ độc giả đặt dùm tiêu đề và tư vấn dùm Pink nên chọn bài 1 hay bài 2. Cũng có khá nhiều ý kiến khác nhau, Pink cũng lúng túng không biết lựa chọn phương án nào? Và cuối cùng Pink đành phải nhờ đến bác T.V – người vẫn trực tiếp biên tập bài cho Pink. Và cả nhà biết không, bác V chọn phương án 2 và đặt tiêu đề là “Có một chuyện như thế”. (Còn Pink, thực ra, Pink thích phương án 1 hơn đấy).
Mời cả nhà cùng đọc bài
“Có một chuyện như thế”
Nàng bị ngã xe máy. Gãy
xương cổ tay phải. Công việc bận rộn nên cũng chỉ nghỉ được 10 ngày là lại phải
“lên đường”. Mấy hôm đầu anh xã nàng tuyên bố xanh rờn: “Anh sẽ đưa đón em và
các con”.
Được vài buổi, anh xã bắt đầu uể oải vì cơ quan của hai người ở hai đầu TP. Đi thế này đúng là không ổn. Vừa lúc nàng được cô bạn đồng nghiệp hứa sẽ đưa đón nàng vì dù sao hai người cũng cùng chung một cung đường đi. Khổ nỗi, cô bạn là một người “a ma tơ”, sáng nào cũng 8 giờ hơn mới có mặt ở nhà nàng mà giờ làm việc bắt đầu từ 8 giờ sáng. Còn buổi chiều, 5 giờ rồi mà cô “a ma tơ” vẫn ngồi lướt face, không thấy nhúc nhích. Nàng hết nhìn đồng hồ lại nhìn cô bạn đồng nghiệp mà không dám giục. Được 3 hôm thì nàng nói tránh là: “Sáng và chiều phải đưa con đi học bằng xe ôm nên tạm không nhờ nữa”. Và dĩ nhiên nàng chuyển sang xe ôm. Đi xe ôm đúng là chủ động thời gian thật. Muốn đi lúc nào, muốn về lúc nào cũng được. Nhưng nếu cứ đi “trường kỳ kháng chiến” thế này thì số tiền bỏ ra mỗi ngày cũng chiếm kha khá. Tính trung bình một ngày nàng đi hết 80 nghìn đồng. Vị chi một tháng là gần một triệu tám. Nàng quyết định dừng đi xe ôm, chuyển sang xe buýt. Mặc dù từ lâu nàng luôn lo sợ chuyện móc túi, cướp giật trên xe, rồi xe chật chội, đông đúc thế, không biết cái tay đang bó bột của nàng có chịu đựng được không?
Mọi lo lắng của nàng cũng dần dần được giải tỏa. Từ hôm nàng “gia nhập” đội quân đón xe buýt, may mắn sao nàng chưa gặp phải chuyện gì bất ổn, mọi người cũng sẵn sàng nhường ghế cho nàng.
Sau hơn 1 tháng bó bột, cánh tay phải của nàng đã đến ngày tháo bột. Tuy vậy, nàng vẫn chưa thể tự đi được xe máy và xe buýt vẫn là phương tiện đi lại hàng ngày của nàng. Sáng nay, nàng lại ra bến xe buýt. Vừa bước lên xe, anh phụ xe quen thuộc vui vẻ hỏi nàng: “Ồ, chị đã tháo bột rồi đấy à? Chị tháo lâu chưa?”. “Ừ, mình tháo hôm thứ sáu, cũng được ba ngày rồi đấy!”. “Tháo bột nhưng có lẽ tay chị vẫn chưa hồi phục hẳn đâu, để tôi xếp chỗ cho chị, chị đứng thế e là không an toàn…”. “Ôi, không sao anh ạ!
Nàng bỗng thấy xấu hổ. Vậy mà tối qua, nàng định ra hiệu thuốc tây mua vài cuộn băng để cuốn quanh cổ tay, mong được ưu tiên một chỗ ngồi trên xe buýt.
Dẫu cái tít nào đi nữa thì đây cũng là một câu chuyện mang tình giáo dục rất cao! Chúc mừng em nhé! TEM VANG cho anh ko đấy?
Trả lờiXóaBạn ơi ở phương án này lòng tốt của mọi người được đặt đúng chỗ.Giả sử như ở P/A 1 bất ngờ có 1 bạn cùng cơ quan đột nhiên đi xe buýt lại nói 1 câu :"ơ tao thấy mày tháo bột mấy hôm nay rồi cơ mà"?...chắc lại phải nói dối.Mọi người sẽ nghĩ thế nào?.Chúc bạn có nhiều bài viết hay.
Trả lờiXóaChúc em chiều thứ 3 bình yên, hạnh phúc và mọi việc luôn tốt đẹp!
Trả lờiXóaMong là nàng trong chuyện ko phải là em gái, đi xe cẩn thận nhé em, bây giờ ra đường nhiều cái tai nạn oái oăm lắm, nhiều khi cứ như trên trời rơi xuống vậy, chúc em ngày mới xinh tươi như hoa cỏ mùa xuân nhé ! (~_~)
Trả lờiXóa[img] http://www.goodlightscraps.com/content/good-morning/good-morning-28.gif[/img]
Đã khỏi hẳn chưa Pink?. Chúc bạn mau bình phục, nè đừng mua băng về bó để dành "quyền ưu tiên" nha!. Thân!
Trả lờiXóaÁi chà! Đà Nẵng đúng là không hổ danh thành phố đáng sống nhất Việt Nam!
Trả lờiXóa