Ảnh: Sưu tầm |
Mấy hôm mải mê tìm màu nền cho cuốn sách “Loa kèn trắng đợi
anh”, tôi dường như bị mê hoặc bởi màu tím thủy chung của những chùm bằng lăng
khắp phố phường Hà Nội. Thế mà sau mấy cơn mưa đầu hạ, tím chợt nhạt dần, nhạt
dần. Và tôi bỗng liên tưởng đến một cô gái, nàng yêu mãnh liệt, nồng nàn
nhưng chàng trai, vốn dĩ là một kẻ đào hoa, đa tình, đã rời bỏ nàng, để lại
nàng với nỗi buồn, nỗi nhớ khôn nguôi…
Bằng lăng tím đã nhạt màu, anh nhỉ
Như tình mình đã đến lúc phôi phai
Dẫu vẫn biết tình chẳng thể lâu dài
Sao em vẫn ngỡ ngàng đến nức nở!
Cuộc tình ta từ nay đành dang dở
Vắng thật rồi những ấm áp yêu thương
Bỏ mặc em nơi phía cuối con đường
Có hoa tím ngỡ một thời chung thủy…
Diệu Thu, 29/5/2014
Bằng lăng tím đã nhạt màu, anh nhỉ
Như tình mình đã đến lúc phôi phai
Dẫu vẫn biết tình chẳng thể lâu dài
Sao em vẫn ngỡ ngàng đến nức nở!
Cuộc tình ta từ nay đành dang dở
Vắng thật rồi những ấm áp yêu thương
Bỏ mặc em nơi phía cuối con đường
Có hoa tím ngỡ một thời chung thủy…
Diệu Thu, 29/5/2014
Tem vàng trao anh cái đã, sẽ bl sau Pink nhé. Chúc buổi sáng tốt lành
Trả lờiXóaChúc Pink luôn thanh thản bình an nhé!
Trả lờiXóaThăm nàng. Luôn vui và hạnh phúc nhé DT!
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa