Duyên…
Hôm nay là được 1 tháng 4 ngày tôi
gặp em. Đúng là chị em tôi có duyên với nhau thật đấy. Hôm đó, tôi ra bưu điện
gửi sách cho một vài độc giả của tôi. Em cũng ra bưu điện gửi sách cho khách
hàng. Thấy tôi và chị nhân viên bưu điện ríu rít nói chuyện về sách, em quay
sang hỏi tôi “Chị ơi, chị viết sách gì đấy ạ?”. Tôi ngượng ngùng “Ừ, chị viết tản
văn em ạ!” “Chị còn quyển nào không ạ? Chị có thể cho em xem một chút được chứ ạ?”
“Chị còn, nhưng chị lại đang để ở nhà rồi em à! Hay em cho chị địa chỉ, lúc nào
chị mang qua cho em!”.
Nhưng em chỉ muốn được nhìn thấy
ngay cuốn sách của tôi. Trên đường về nhà tôi, em kể, em mê đọc sách lắm, nhất
là các sách cổ. Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay em bỗng háo hức muốn được đọc một
cuốn không “cổ” của một người cũng chẳng phải là nhà văn. Có lẽ… do cái … duyên
rồi. Lúc tôi đưa sách cho em, em có vẻ rất ưng bởi cách trình bày, nhất là cỡ
chữ - không nhỏ ly ty như một số sách mà em đã từng được xem. Lật trang bìa, thấy
ngày sinh của tôi, em bảo “Chị cứ ký tặng cho em nhưng em sẽ mua của chị 2 cuốn,
gọi là chúc mừng sinh nhật chị luôn nhé! Em sẽ về đọc ngay và sẽ viết bài cảm
nhận…”.
Tiễn em về, lòng tôi xốn xang lạ kỳ.
Vui lắm! Rồi tôi cũng không nghĩ là cuốn sách của tôi được em đón nhận một cách
trân trọng và hào hứng như thế. Tuần trước, ngồi gõ gõ máy tính, bỗng tôi tìm
được bài “Loa kèn trắng đợi anh” trên trang sachxua.net. Ồ thì ra là em viết.
Tôi bất ngờ quá! Xúc động lắm!
Cảm ơn em! Cảm ơn tấm lòng em! Cảm
ơn chữ “duyên” mà tôi đã được gặp em! Tôi copy bài cảm nhận của em để cả nhà
cùng đọc và chia vui cùng tôi nhé!
-----------------------------------------
Tên tựa sách như gợi lên hình ảnh căn phòng sáng sủa gọn gàng, trong căn gác nhỏ của một trong hàng trăm khu tập thể cũ trong lòng Hà Nội. Ở giữa phòng đặt lọ hoa loa kèn trắng tinh tươm trên chiếc bàn gỗ véc ni bóng gây ấn tượng hoài niệm cho khách ghé thăm. Cửa sổ xanh bên cạnh vươn rộng hai cánh ra khu tập thể. Gió thu ùa vào phòng, tung nhịp cho chiếc rèm trắng xúng xính nhảy múa. Cô chủ dường như đang dọn dẹp phòng đâu đó. Tâm hồn cô cũng như chiếc rèm kia, đương xốn xang vì đợi chờ điều gì.
Cuốn sách sách nhỏ với 50 tản văn gom lại, kể chuyện từ căn gác khu tập thể ấy tới cơ quan, rồi lại kể từ nơi làm việc về nơi mà ta gọi là gia đình. Những mẩu truyện nhỏ, những tình huống sự việc có thể hơn một lần ta gặp rồi quên nhanh. Nhưng chị Diệu Thu sẵn với tâm hồn yêu hoài niệm có lẽ đã lưu lại sự thể bằng những mẩu giấy nhỏ. Theo thói quen, chị cầm bút viết nháp rồi mới cẩn thận gõ từng chữ trên bàn phím.
-----------------------------------------
Tên tựa sách như gợi lên hình ảnh căn phòng sáng sủa gọn gàng, trong căn gác nhỏ của một trong hàng trăm khu tập thể cũ trong lòng Hà Nội. Ở giữa phòng đặt lọ hoa loa kèn trắng tinh tươm trên chiếc bàn gỗ véc ni bóng gây ấn tượng hoài niệm cho khách ghé thăm. Cửa sổ xanh bên cạnh vươn rộng hai cánh ra khu tập thể. Gió thu ùa vào phòng, tung nhịp cho chiếc rèm trắng xúng xính nhảy múa. Cô chủ dường như đang dọn dẹp phòng đâu đó. Tâm hồn cô cũng như chiếc rèm kia, đương xốn xang vì đợi chờ điều gì.
Cuốn sách sách nhỏ với 50 tản văn gom lại, kể chuyện từ căn gác khu tập thể ấy tới cơ quan, rồi lại kể từ nơi làm việc về nơi mà ta gọi là gia đình. Những mẩu truyện nhỏ, những tình huống sự việc có thể hơn một lần ta gặp rồi quên nhanh. Nhưng chị Diệu Thu sẵn với tâm hồn yêu hoài niệm có lẽ đã lưu lại sự thể bằng những mẩu giấy nhỏ. Theo thói quen, chị cầm bút viết nháp rồi mới cẩn thận gõ từng chữ trên bàn phím.
Để hôm nay cầm trên tay cuốn sách của
chị, người đọc thấy được sự cẩn thận trong mỗi câu chữ. Chị kể chuyện theo từng
“job” và tỏ ra khéo tay chăm chút nội dung để khi người đọc à lên nhận ra điều
gì đó thì vừa khéo hết chuyện. Mỗi chuyện rải trong khoảng 2 trang giấy giúp
người đọc đỡ mệt khi theo dõi. Nội dung súc tích, cô lại vừa đủ nhưng không vì
ngắn mà hời hợt. Để khi đọc xong ta nhận ra trong cuộc sống có nhiều điều nhỏ,
nhiều việc nhỏ có ý nghĩa lớn lao.
Viết bởi một con người hoài niệm,
nên đương nhiên chuyện kể đôi lúc đi vào mô-típ chung. Chuyện ngày bé được ăn
bánh bà ngoại làm. Chuyện kỷ niệm về căn nhà cấp 4 đầu tiên của gia đình. Chuyện
bố thương và rất chiều cô con gái, muốn mang quà về sớm cho con đã phải lặn lội
về nhà đêm khuya mưa phùn gió bấc để rồi ngã vào ổ gà vỡ kiếng đâm chảy máu mặt
mũi. Rồi kể về những rung động trong tình cảm khi cô gái lớn lên và cuộc sống
khi làm vợ, làm mẹ.
Ngoài ra, tác giả tỏ ra khéo léo tạo
kịch tính, gây bất ngờ cho người đọc như khi nhận ra thực chất của người bạn rất
“chí cốt”, rất “chân tình”, như khi phát hiện ra gia cảnh của người đồng nghiệp
cùng phòng. Nhiều chuyện kể về việc tháo gỡ những hiểu lầm, giúp ta tìm lại
thăng bằng và niềm tin vào cuộc sống.
Đọc văn chị thấy chị thật hiền, đem
bản chất thật thà xử lý vấn đề rất có tình lý. Do vậy mà, chuyện chị kể cứ thế
nhẹ nhàng và dung dị đi vào lòng người.
Thudiep đọc xong thấy thú vị nên viết
vài dòng review. Các AC quan tâm đặt sách có thể liên hệ chị Diệu Thu qua số
099 3411439. Chắc chắn là các AC sẽ rất vui khi được biết một người với nụ cười
thường trực.
Còn đây là đường link mà tôi đã tìm thấy... em!
Còn đây là đường link mà tôi đã tìm thấy... em!
Anh bấm LOA KÈN TRẮNG ĐỘI ANH rất nhiều đuồng link. Anh đọc bài cua Thu Điệp và trang Phongdiep.net cũng có gt. Pink như thế thật thành công cho tp của mình. Anh chúc mừng cái duyên này. Thật xúc động và quý phải không em.
Trả lờiXóaBạn Thudiep viết rất bao quát, từ bìa sách cho đến nội dung. Thích cách viết này.
Trả lờiXóaLại một lần nữa chúc mừng Pink!
Trả lờiXóaNàng đã thành công ngoài mong đợi, Nàng đủ giỏi rồi đó. Đừng có bảo mỗi HB "biết" nữa là được rồi.
Rất mừng cho Nàng!
Duyên kỳ ngộ đã cho hai người bạn bạn văn chương gặp nhau và trở thành một kỷ niệm và tình bạn thật đẹp!
Trả lờiXóaQua đó tác phẩm của Diệu Thu được Thu Điệp cảm nhận bằng bài giới thiệu rất sâu sắc và trân trọng.
Anh xin chúc mừng tình bạn và tác phẩm của hai chị em nhé!