Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

Truyện ngắn: Hai người đàn ông và hai người đàn bà



















1. Uyên từ từ mở mắt. Một cảm giác đau khắp cơ thể. “Mình đang ở đâu thế này?”. Cặp kính cận không ở trên mặt nhưng cô vẫn lờ mờ nhận ra người đàn ông đang ngồi trên ghế, cạnh giường bệnh của cô. Là Trần. Sao lại là Trần? “Trần phải không?” – cô hỏi khẽ, chỉ đủ để người đàn ông nghe thấy. “Uyên dậy rồi à? Uyên còn đau lắm không?” “Sao Trần biết Uyên ở đây?” “Hồi sáng, lúc Trần đang trên đường đến cơ quan thì vừa đúng lúc nhìn thấy Uyên bị ngã xe máy, Trần nhận ra Uyên, vội đưa Uyên đến bệnh viện. Bác sĩ bảo, Uyên chỉ bị xây xước phần mềm, xương không sao, và quan trọng là đầu không sao, nhưng Uyên bị tụt huyết áp lắm. Lại còn bị suy nhược thần kinh nữa…”.


2. Dạo đó, Uyên thường viết truyện online. Nhờ những câu chuyện này mà Trần biết cô. Cũng như nhiều độc giả khác, Trần viết mail cho cô, chia sẻ những cảm nhận về các truyện ngắn của cô. Dần dần, không chỉ chia sẻ về truyện, về văn, mà cô và Trần đã chia sẻ rất nhiều về cuộc sống, về công việc, sở thích. Qua những cái mail Trần gửi, Uyên được biết, Trần là một chàng trai đất Cảng, hơn cô 1 tuổi. Đã lập gia đình và có 1 bé gái. Tốt nghiệp Đại học Bách Khoa Hà Nội, Trần về làm việc cho một công ty nước ngoài tại Hải Phòng. Nhưng hơn 1 năm nay, vì chuyện vợ chồng trục trặc, Trần xin chuyển lên Hà Nội và ở nhờ nhà anh chi. Công việc cực kỳ bận rộn nên Trần chỉ có thể tranh thủ 1 tiếng buổi trưa vừa ăn vừa đọc báo điện tử. Hôm đó, Trần bấm nhầm thế nào lại vào đúng trang có bài viết của Uyên, đọc hay hay, thế là viết mail. Chứ bình thường, Trần chẳng bao giờ đọc truyện online cả, Trần chỉ thích thể thao và đặc biệt là bóng đá. Từ hôm “bấm nhầm” địa chỉ trang web, Trần lại chủ động tìm đến trang đó và thường tìm đọc bài của Uyên. Trần như tìm thấy mình trong những bài viết của Uyên. Những bài viết hết sức giản dị, trong trẻo, nhưng lại sâu sắc vô cùng. Còn Uyên, cô cũng kể cho Trần nghe về cuộc sống riêng của cô, công việc của cô, sức khỏe của cô. Cô không giấu Trần điều gì. Kể ra, cô thấy lòng nhẹ nhàng đến lạ kỳ. Mà sao cũng lạ thật đấy. Cô luôn thấy ở Trần một sự bình an, tin tưởng gần như tuyệt đối. Một sự đàng hoàng, đứng đắn và cũng rất thông minh, hài hước. “Chúng mình sẽ là bạn tốt của nhau nhé!” – cả cô và Trần đều nhất trí như vậy.
3. Trần phải đi công tác các tỉnh miền Trung. 20 ngày. Sẽ không có điều kiện lên mạng để mail hoặc chat cho Uyên. Trần xin Uyên số di động để khi rảnh, sẽ nhắn tin cho cô. Và cứ đều đặn, buổi sáng khi cô vừa đến cơ quan và buổi chiều, khi cô chuẩn bị về nhà, cô lại nhận được tin nhắn của Trần. Dĩ nhiên là cô cũng nhắn lại rồi. Ngày thứ 20, Trần chuẩn bị về Hà Nội, Trần đã gọi điện cho cô. Lần đầu tiên, sau mấy tháng quen nhau, hôm đó cô mới biết giọng Trần. Trần hẹn, khi về Hà Nội, sẽ gặp Uyên.
Đó là một ngày mưa tầm tã. Nhưng cả hai đều không thay đổi ý định. Cô hồi hộp. Trần cũng hồi hộp. Cô mặc áo mưa và đi xe ôm đến quán cà phê mà Trần đang đợi. Lạ chưa kìa. Trần ra đón cô. Như thể cô và Trần đã biết mặt nhau từ lâu rồi. Trời càng mưa mỗi lúc một to. Cô và Trần ngồi nói chuyện rất lâu. Và cô càng tự tin nghĩ rằng, mình đã tìm được một người bạn khác giới rất chân thành, rất hiểu mình.
4. Sau lần gặp đó, Trần nhắn tin và gọi điện cho Uyên được 5 ngày thì bỗng dưng mất hút. Không nhắn tin. Không gọi điện. Không mail. Không chat. Uyên nhắn tin không thấy trả lời. Uyên gọi điện, không thấy nghe máy, hoặc có lần đang có tiếng tút dài, thì tắt vội đi. Uyên lên mạng, vừa để nick sáng thì Trần vội offline. Cô càng hỏi, Trần càng im lặng. Sự im lặng đáng sợ. Cô mượn máy của đồng nghiệp gọi cho Trần, Trần nghe, nhưng thấy giọng cô là tắt luôn. Cô thực sự hoang mang. Trước khi biết Trần, cô luôn là một người phụ nữ trầm lặng và hay buồn. Khi biết Trần, được trò chuyện với Trần, dẫu chỉ qua những dòng mail, dòng tin nhắn, những cú điện thoại, nhưng cô thấy có một sự thay đổi trong suy nghĩ và cách sống của cô. Theo chiều hướng tích cực. Để đến bây giờ, cô lại trở về trạng thái ban đầu, thậm chí còn buồn bã hơn. Một người bạn gái thân của cô đã được cô kể về Trần, và cho rằng cô đang yêu Trần. Cô không nghĩ thế. Cô chỉ coi Trần là bạn. Nhưng tại sao cô lại mong nhận được mail của Trần đến vậy? Mỗi lần có tiếng chuông điện thoại, hoặc tiếng báo có tin nhắn, cô chỉ hy vọng đó là của Trần. Biết bao lần cô xóa nick của Trần, xóa số điện thoại của Trần. Rồi cô lại nhập lại. Cô càng muốn cho ra khỏi đầu mọi thứ liên quan đến Trần, thì nó cứ dồn dập đổ về tâm trí cô.
5. Uyên biết, con phố này Trần vẫn thường đi làm qua. Và cô quyết định cũng đi trên con phố đó, dẫu có xa hơn con đường mọi ngày cô đi. Chỉ với một hy vọng mong manh là cô sẽ nhìn thấy Trần, gặp Trần, và hỏi Trần về sự im lặng kia. 1 ngày, 1 tuần, 2 tuần, 3 tuần, 1 tháng… cô vẫn lặng lẽ đi, vẫn nhìn những người đi đường, vẫn kiếm tìm một khuôn mặt mà cô mới chỉ gặp đúng một lần. Biết bao lần cô nhìn nhầm, biết bao lần cô gọi nhầm, biết bao lần, cô phóng xe đuổi theo một chàng trai mà cô cứ ngỡ đó là Trần, để rồi khi người ta quay lại, nhìn cô, cô lúng túng và buồn chán. Thế rồi, hôm nay Uyên đã được gặp Trần. Trong cái rủi có cái may. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Trần. Cô nhìn lên trần nhà, nhìn ra cửa sổ, cô hỏi “Tại sao Trần thay đổi nhanh đến vậy? Mình đã nhắn cho Trần rất nhiều, gọi cho Trần rất nhiều. Nhưng tất cả đều rơi vào im lặng. Mình chỉ muốn biết tại sao Trần như thế? Vậy mà đã có lúc, mình nghĩ rằng, Trần sẽ là bạn tri kỷ của mình, một người bạn mà mình có thể hoàn toàn chia sẻ mọi nỗi niềm… Nếu Trần không muốn là bạn mình nữa, thì sao hôm nay, Trần đưa mình đi cấp cứu làm gì? Hãy để mình quằn quại trong nỗi đau thể xác và tâm hồn có hơn không?”. “Uyên ơi! Hãy tha lỗi cho Trần! Trần không thể”. “Vì sao?” “Vì Trần rất bận” “Thế kể cả bây giờ, ngày mai, ngày kia, Trần vẫn bận phải không?” “Ừ, Trần vẫn bận”. Uyên òa khóc. Cô đã nói rất nhiều, giãi bày rất nhiều, rằng thời gian qua, nhờ những cái mail của Trần, những dòng tin nhắn của Trần, những cuộc điện thoại của Trần mà cô đã lấy lại được thăng bằng của cuộc sống sau không biết bao nhiêu cú sốc trong cuộc sống riêng, trong công việc, và nhất là sức khỏe. Còn bây giờ, cô lại trở về là cô của ngày trước. Cô là vậy, yếu đuối, vô cùng yếu đuối. Rồi Trần phải đi. Trần chỉ biết nói 2 từ “xin lỗi” và đi. Cô đã kịp nói với Trần một điều “Chỉ cần nhìn thấy tên bạn hiện lên trên màn hình điện thoại của mình là mình thấy mãn nguyện lắm rồi!”.
6. Một tuần sau ngày cô bị ngã xe, cô bỗng nhận được tin nhắn của Trần. “Uyên khỏe chưa? Từ giờ Trần sẽ nhắn tin cho Uyên. Nếu Uyên đồng ý thì mình sẽ chỉ nhắn tin thôi nhé! Không gọi điện và không gặp nữa nhé! Cũng không viết mail nữa”. Sao Trần lại nhắn như vậy? Cô bấm máy, định gọi lại cho Trần nhưng nhớ ra là Trần không muốn. Và thế là, từ hôm đó, Trần lại nhắn tin đều cho cô. Mỗi buổi sáng khi cô vừa đến cơ quan và mỗi buổi chiều trước khi cô về nhà. “Uyên nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!” “Uyên nhớ uống thuốc đủ và ăn uống điều độ nhé!” “Khi nào có truyện ngắn mới, nhớ báo để mình đọc nhé!”. Cứ như vậy, Uyên nhận được tin nhắn của Trần được khoảng gần 1 năm thì cô lại không nhận được nữa. Cô không dám gọi. Gửi tin nhắn đi thì thấy “not sent to”. Cô bắt đầu lo lắng. Hai tháng sau, một người phụ nữ gọi điện cho cô từ số máy của Trần. Nói là muốn gặp cô. Có việc rất quan trọng.
Lúc ở nhà, Uyên cứ ngỡ đó là vợ Trần. Nhưng không phải, đó là vợ của người bác sĩ đã điều trị cho Uyên cách đây 1 năm – khi Uyên bị ngã xe và đã được Trần đưa đến cấp cứu. Người phụ nữ mặc bộ quần áo màu đen và đeo dải băng đen trước ngực. Chị bảo Uyên ngồi cạnh. Như vậy sẽ dễ nói chuyện hơn. “Cách đây nửa năm, chị phát hiện ra chồng chị dùng thêm một chiếc di động. Một lần anh để quên chiếc điện thoại ở nhà, tò mò, chị đã đọc trộm tin nhắn và biết anh thường nhắn tin cho một người tên là Uyên, còn anh thì lại lấy tên là… Trần. Lúc đầu chị buồn lắm, tưởng anh đang ngoại tình. Rồi chị đã lấy hết can đảm để hỏi anh. Và anh đã kể cho chị nghe về tình bạn của em và Trần. Uyên à, em biết tại sao Trần không nhắn tin, gọi điện cho em không? Vì cậu ta đã rất yêu em. Em còn nhớ, em và Trần đã nói chuyện về cuộc gặp gỡ tình cờ giữa em và Trần không, rồi những ngày em chờ một sự giải thích từ cậu ấy… tất cả, tất cả, chồng chị đã vô tình nghe thấy hết. Chồng chị đã gặp Trần để hỏi. Trần nói rằng cậu ấy đã biết cái cảm giác đau đớn của một người chồng có vợ ngoại tình, và cậu không muốn làm bất kỳ một người đàn ông nào khác cũng rơi vào hoàn cảnh như của cậu. Trần luôn cầu mong mọi điều tốt đẹp đến với Uyên. Trần rất hiểu và rất thương Uyên. Nhưng cậu không thể cứ tiếp tục liên lạc với Uyên. Nếu không, Trần sợ sẽ không kìm nén được cảm xúc. Trần đành tìm đến giải pháp IM LẶNG. Vì chỉ cần đưa ra bất cứ lý do gì, Trần sợ, Uyên sẽ tìm cách phân tích, sẽ níu kéo. Và Trần sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của Uyên.”.
“Thế còn những tin nhắn của Trần suốt thời gian qua hả chị?”. “Đó là của chồng chị. Anh đã xin Trần chiếc sim điện thoại mà Trần vẫn thường dùng để nhắn tin, gọi điện cho Uyên. Và thế là, hàng ngày, chồng chị đã làm cái việc mà Trần vẫn từng làm. Chồng chị nói rằng, như vậy là lừa dối em, nhưng anh ý muốn dùng liệu pháp tâm lý để giúp em chữa bệnh. Thầy thuốc có giỏi, thuốc có tốt mà tâm của người bệnh không tĩnh thì khó chữa lắm em ạ!... Anh cũng là một người có nghị lực vô cùng. Mặc dù bị ung thư dạ dày nhưng anh vẫn lạc quan lắm. Anh đã đi được 1 tháng rồi. Trước lúc mất, anh đưa chị chiếc điện thoại và chiếc sim của Trần. Anh bảo chị hãy làm giúp anh. Nhưng Uyên à, chị nghĩ có lẽ như thế này tốt hơn, nghĩa là nói thật hết mọi điều cho em. Chị nghĩ em nên sống mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn. Đừng quá lệ thuộc vào những kỷ niệm, vào quá khứ. Hãy sống cho hiện tại em ạ!
Chị nói đúng. Uyên hoàn toàn nhất trí với chị. Và Uyên xin phép viết lại câu chuyện này để nhớ lại Chuyện của Hôm Qua, để nhớ những gì cần nhớ, và quên những gì cần quên…

-Diệu Thu-



37 nhận xét:

  1. Chị xin TEM vàng trước rồi đọc sau nhé em gái.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ui chị! Em tặng chị Tem vàng nè! Cho em ôm chị một cái cho đỡ nhớ nhé! (Khi nào chị ra HN, chị nhớ gọi em nghe chị)

      Xóa
  2. Mong manh, dễ vỡ nhưng lại luôn bền vững. Đó là TÌNH YÊU đích thức Pink à. Mình vừa đọc một bài tản của bạn VyCam, mình mượn bạn ấy câu này để nói với Uyên nhé: " có những điều mãi mãi chỉ là duyên hạnh ngộ, khuyết hao dần... ngày tháng sẽ phôi pha...".

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lộc Vừng ơi, sao mình lại chưa hiểu hết ý nghĩa của câu nói này nhỉ!

      Xóa
    2. Mình cũng không hiểu hết ý nghĩa của câu chuyện này. Mình nói theo cách hiểu của mình thôi nhé.
      Câu chuyện rất nhẹ nhàng về "duyên hạnh ngộ" giữa Uyên, Trần và người bác sỹ. Những tình cảm cũng rất nhẹ nhàng, thánh thiện. Nhưng nó vẫn hiển hiện lên chữ YÊU mà nhân loại viết đến muôn đời cũng không hết. Có điều chữ YÊU được viết theo những cách khác nhau. Chữ YÊU của Trần là chữ YÊU của bản lĩnh. Chữ YÊU của người bác sỹ là chữ YÊU xuất phát từ sự trân trọng. Cả hai tình cảm ấy đều rất đẹp, vì nó được trao đúng người cần trao.
      Ở một khía cạnh khác, chữ YÊU này là bi kịch của cuộc đời, bi kịch giữa những trái tim đến với nhau trong muộn màng, khi cuộc sống đã cho họ, mỗi người một gia đình trọn vẹn. Trong những trái ngang đó, có những người vượt lên, và có những người gục ngã. Uyên mong manh như một cơn gió, vì thế Trần chọn cách tránh cho cơn gió ấy khỏi những bão táp, còn người bác sỹ lại chọn cách che chở cho cơn gió ấy. Rất đẹp. Cái đẹp đó chính là tình yêu cuộc sống, là nhân duyên và đạo lý ở đời.
      Hì. Mình luyên thuyên thế, Pink đừng cười nhé. Mình luôn nghĩ: cái gì xuất phát từ trái tim, sẽ đến được với trái tim. Nhưng cũng nghĩ như bạn VyCam đã viết đó. Có điều mình tin rằng "ngày tháng sẽ phôi pha" không hẳn là sự quên lãng, mà là sự bồi đắp cho tâm hồn ta ắp đầy thánh thiện.

      Xóa
    3. Đọc xong câu chuyện này thấy cả nhân vật nữ và tác giả có vẻ ưu ái cánh mày râu quá.
      Đàn ông luôn được đánh giá là vô can trong hầu hết mọi vấn đề. Cứ vô tư gieo cảm xúc vào lòng đàn bà rồi lại tỏ ra bản lĩnh khi từ bỏ ư.
      Và họ luôn tếch đi với cái câu: chỉ là duyên hạnh ngộ hoặc là có duyên mà không có phận đấy Pink ơi.
      Còn câu Khuyết hao dần...ngày tháng sẽ phôi pha cũng gần nghĩa với câu: Thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương.

      Xóa
  3. "Chuyện hôm qua" thật đẹp nàng ơi!
    Luôn bình yên và hạnh phúc nhé!

    Trả lờiXóa
  4. Câu chuyện đọc thú vị, và cái kết cũng bất ngờ!!!!
    không biết có thật ở ngoài đời không Pink nhỉ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Theo anh Sóng thì có thật không ạ?

      Xóa
    2. Dạ chuẩn không cần chỉnh. Anh còn nhớ blog kia của em tên là gì không nhỉ! Hihi!

      Xóa
  5. Câu chuyện đẹp em à! Tuần mới vui vẻ và hạnh phúc em nhé!

    Trả lờiXóa
  6. Chào nhà văn, tình cờ đi lạc vô đây được đọc chuyện thật thú vị. Không biết có phải là chuyện thật ngoài đời? Mình khong biết viết, nhưng hy vọng được đọc nhiều.

    Hình như bạn còn là dân thiết kế web? Thấy có menu "Thủ thuật blog". Để mình xem thử có gì xin về chơi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Pink chào anh! Rất vui được đón anh qua chơi! Trước hết Pink phải nói ngay với anh là Pink không phải là nhà văn đâu ạ! Cũng không phải là người thiết kế web đâu ạ! Nhưng Pink thích viết và thích trang trí. Cảm ơn anh nhiều nhé!

      Xóa
  7. Trả lời
    1. Tặng em:

      [img]http://i372.photobucket.com/albums/oo164/michel_42/bonghong2-1.gif[/img]

      Xóa
    2. Ôi hoa đẹp quá! Em cảm ơn anh nhiều nhé! Mỗi lần mở blog ra, được nhận những món quà tinh thần này, vui lắm anh ạ!

      Xóa
  8. Anh đang chờ em viết tiếp: Câu chuyện của hôm nay!

    Trả lờiXóa
  9. Một câu chuyện phơn phớt là tình yêu nhưng đẹp!

    Trả lờiXóa
  10. Không biết mình hơn kém tuổi Pink ra sao nên gọi mình gọi là bạn nhé. Thực sự đồng cảm khi đọc câu chuyện này, đồng cảm với cả Trần và cả Uyên. Còn chi tiết người bác sĩ nhắn tin bằng sim điện thoại thì mình không biết có hư cấu quá không ? Rất xin lỗi Pink nếu cái sự boăn khoăn này làm bạn không vui, câu chuyện giống như cuộc đời thật vậy :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào bạn nhé! Pink rất vui được bạn qua thăm đấy! Câu chuyện này thực thực hư hư xen lẫn nhau bạn ạ!

      Xóa
  11. Cau chuyen xuc dong lam chi ah...
    "Chị nghĩ em nên sống mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn. Đừng quá lệ thuộc vào những kỷ niệm, vào quá khứ. Hãy sống cho hiện tại em ạ!” Em thich cau ket nay chi ah.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cố gắng quên những chuyện không vui, em gái nhé!

      Xóa
  12. Theo mình thì đó là một hy sinh quá lớn, mọi người hy sinh vì một người,vì tất cả. một entry làm mình phải suy nghĩ. chúc bạn mãi vui.

    Trả lờiXóa
  13. Chị vẫn chưa có thời gian để ngồi đọc theo đúng nghĩa đọc em ạ. Lướt qua một chút thôi... Nhớ em nên ghé thăm thôi!

    Tối ngủ ngon em nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ khi nào chị rảnh, chị đọc nha! Chị ngủ ngon nha!

      Xóa
  14. Cô nàng Uyên này rất mềm yếu, chàng Trần thì quá bản lĩnh còn người bác sỹ thì quá nhân từ ! cái gì cũng hơi quá ! :)

    Trả lờiXóa
  15. Tó cũng giống 50% câu chuyện của cậu ,chỉ có điều cả 2 cùng đột ngột dừng lại mà kg lời giải thích và cũng chẳng cố tìm hiểu nguyên nhân ...hihi,cho nên tớ chẳng viết được gì ...hì hì

    Trả lờiXóa
  16. để nhớ những gì cần nhớ, và quên những gì cần quên…

    Trả lờiXóa
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh

Từ giờ cả nhà có thể gửi kèm lời comment có cả icon, ảnh hoặc video nhé!
- Cách chèn icon: Mỗi ký tự tương ứng với mỗi icon. Bạn chỉ cần gõ ký tự là sẽ có ngay icon nhé!
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]
- Nhaccuatui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]
---------------------------------------
Nếu chèn nhạc và video xin vui lòng bỏ chế độ : auto play !
Nếu chèn ảnh: Nháy chuột phải vào ảnh định chèn chọn: sao chép URL ảnh, sau đó bôi đen hai chữ: (link hình), dán vào, nháy chuột trái vào : xuất bản là OK ! Các bạn hãy làm thử, chúc thành công ! Xin cảm ơn !

.


Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang