228 H.0 – là địa chỉ ngôi nhà cũ
của gia đình tôi. Hơn 20 năm đã qua, nhưng tôi vẫn không bao giờ quên được ngôi
nhà đó. Bao kỷ niệm một thời lại ùa về mỗi khi ai đó trong gia đình tôi
nói “Hai hai tám hát không”…
Nhà ông bà nội tôi ở một ngõ trên
phố Hàng Bông, chật chội quá nên từ khi mẹ sinh em bé, 3 mẹ con tôi phải về “ở
nhờ” nhà ông bà ngoại trên phố Hàng Bút, bố tôi ngày đi làm, tối sang ăn cơm
cùng 3 mẹ con, và đêm thì về Hàng Bông.
Dạo tôi đang học kỳ II lớp 4, một
hôm mẹ tôi phấn khởi khoe “Gia đình mình sắp có nhà riêng rồi nhé! Không phải
đi ở nhờ nữa, bố mẹ và các con sẽ không phải xa nhau nữa”.
Tôi háo hức lắm. Dẫu ngôi nhà
không như trong tưởng tượng của tôi nhưng quan trọng là tối tối, hai chị em tôi
sẽ có cả bố, cả mẹ. Đó là một ngôi nhà cấp 4 ở khu tập thể TM. Dạo đó, một ngôi
nhà cấp 4 thường có diện tích 24m2, bố tôi được cơ quan phân cho một nửa đằng
trước là 12m2, cộng với một ít sân ở đằng trước. Nhà trước và nhà sau được ngăn
bằng một bức tường thấp, nên mọi lời nói, hoạt động của hai nhà đều có thể biết
được. Nhà tôi chật lắm, chỉ kê được một cái giường đôi, một tủ quần áo và một tủ
sách bé tý tẹo, phía trên đặt chiếc tivi đen trắng. Cạnh đó là chiếc bàn nhôm
có 6 ghế nhôm do cơ quan bố tôi phát. Khi nào không ngồi, lại nhét cả 6 chiếc
vào gầm bàn. Chưa có nhà bếp, nhà tắm, còn nhà vệ sinh thì phải đi cách đó một
cây số. Bố tôi là người khéo tay và cũng là người có óc sáng tạo. Ông mua cót
ép, giấy dầu về để làm nhà bếp. Nhà bếp cũng nhỏ nhỏ xinh xinh. Ông làm một cái
xích tông. Phía trên để hai cái bếp dầu, phía dưới là gầm đặt can dầu hoả. Ông
đóng một cái chạn nhỏ, để bát đũa, thức ăn. Cạnh đó là chỗ đặt vài cái xô, chậu.
Cạnh nhà bếp, ông dựng một nhà tắm cũng bằng cót ép nhưng không mái. Chẳng thế
mà hôm nào trời mưa, cả nhà cũng nhịn tắm luôn.
Lại nói về góc học tập của tôi. Bố
tôi đóng cho một chiếc bàn… treo. Mặt bàn là một mảnh gỗ to gấp đôi cái bàn
phím vi tính bây giờ. Bàn không có chân mà được treo sát tường. Khi nào học,
tôi sẽ lật nó ra và có một cái giá đỡ cũng được bố tôi đóng sát vào tường. Bố
tôi đóng mấy cái giá sách treo trên tường, để xung quanh nhà, chỗ nào có thể để
được là ông lại treo giá sách ở đó. Chả thế mà hàng xóm sang chơi, bảo nhà tôi
“giàu” nhất khu, toàn thấy chữ là chữ. Các anh chị trong khu, hoặc các bạn cùng
lớp tôi thỉnh thoảng lại đến nhà tôi mượn sách. Tôi cẩn thận lắm, làm một danh
sách ghi tên người mượn. Tôi nhớ một câu danh ngôn, đại khái là “Ai cho người
khác mượn sách là ngu, nhưng người trả lại sách còn ngu hơn”, nên tôi cứ phải
yêu cầu người mượn ký tên và ghi rõ ngày mượn ngày trả.
Nói thêm về đồ dùng trong gia
đình tôi. Vì bố tôi là người khéo tay, nên hầu như tất cả mọi thứ đều do bố tôi
“ chế tạo”. Để tôi thử “điểm danh” xem nào: Cái tủ quần áo là bố tôi đóng, cái
bàn học của tôi, giá sách,… bàn ghế gỗ, chạn bếp, rồi xô, chậu, quang gánh, móc
gánh, mắc áo. À, ngày đó, mắc áo chưa bày bán nhiều như bây giờ, tôi thấy nhà
nào phơi quần áo cũng chỉ toàn vắt lên dây và cặp lại. Nhưng như thế sẽ rất tốn
diện tích. Bố tôi chế tạo được khoảng 2 chục chiếc mắc áo, dây phơi bố tôi cũng
chăng nhiều và mấy tầng. Tầng cao để phơi quần áo (sẽ dùng một cái que hoặc sào
để lấy và treo mắc áo lên dây), tầng thấp để phơi chăn, chiếu… Tôi còn nhớ hai
chiếc bếp dầu do bố tôi chế tạo thì đảm bảo chỉ có “duy nhất trên thế gian
này”. Tả nó thế nào nhỉ, to gấp đôi, gấp rưỡi cái bếp dầu to đang bày bán ở chợ
bây giờ. Nó tròn ung ủng và trông ngộ lắm. Chỉ tiếc là ngày đó tôi lại không nhờ
ai chụp ảnh để bây giờ có thể khoe với mọi người. Khi đó, ai đến chơi cũng ngó
hai cái bếp dầu. Trầm trồ, chỉ chỏ, mà dùng thì thích lắm, dùng mãi không phải
đổ dầu, lại còn lửa to và xanh, nên nhà ai mà cần làm cỗ bàn gì, cũng hay qua
nhà tôi mượn bếp. Có năm, nhà tôi gói bánh chưng, dùng hai bếp dầu đó mà bánh vẫn
dền và xanh lắm.
Ở khu tập thể tôi ngày đó, nền
nhà của gia đình nào cũng được lát gạch men, nhưng riêng dãy H.O là dãy riêng,
mới thành lập nên nhà nào lo lát của nhà đấy. Thế là nhà thì lát gạch men, nhà
thì láng xi măng, nhà tôi thì chỉ có “nguyên bản” là gạch thường (gạch mà người
ta vẫn dùng để xây tường). Hai chị em tôi lúc nào cũng mơ ước có nền gạch men để
có thể “kềnh kếnh cang” mỗi khi trời nóng bức. Nhưng ước thì ước thế thôi, hai
chị em tôi cũng chỉ chia sẻ với nhau, chứ không vòi bố mẹ. Cả nhà được sống
cùng nhau thế này là hạnh phúc lắm rồi!
Gia đình tôi sống ở đó được hơn 3
năm thì bố tôi được cơ quan phân cho một ngôi nhà rộng 24m2 thuộc dãy khác
nhưng cũng ở khu tập thể đó. Chuyển sang nhà mới, tôi không phải đi gánh nước nữa,
không phải lo “nhịn tắm” mỗi khi trời mưa, không phải đi vệ sinh cách nhà một
cây số, được tha hồ lau nhà và lăn kềnh cang khắp nơi, cũng không phải nằm
chung cả nhà trên một chiếc giường 1,6m x 2m. Nhưng dù ở đâu, tôi cũng luôn có
những kỷ niệm về ngôi nhà của mình, về những khó khăn mà gia đình tôi đã từng
phải trải qua, và tôi cũng luôn nhớ những người hàng xóm luôn “tối lửa tắt đèn
có nhau” như gia đình bác Chiến, bác Nga – Giang mà sau này nhận tôi là con
nuôi. Vâng, mùa hè sẽ bớt nóng, mùa đông sẽ bớt lạnh, khi có những người hàng
xóm chân thành ở bên cạnh.
Bạn ơi, chúng ta hãy luôn là người
bạn tốt, người đồng nghiệp tốt, người hàng xóm tốt… Cuộc sống không quá dài để
ta có thể nhận ra điều này, điều nọ, để ta có thể sửa việc này, thay suy nghĩ
kia.
Hãy chân thành bạn nhé
Cho cuộc đời vui vẻ
Cho tâm hồn trẻ khoẻ
Giữa cuộc đời bề bộn sự lo
toan…
-Diệu Thu-
228H.O 1 KÝ ỨC NGỌT NGÀO NHỈ....
Trả lờiXóaÔi anh mưa rừng chiều, em tặng anh Tem vàng nè
Trả lờiXóa[img] http://3.bp.blogspot.com/-qEc5O60-C8k/Ud9fE-1YvDI/AAAAAAAABpo/RdufpGDsa9U/s640/camon2.jpg [/img]
Ký ức thật cảm xúc. câu kết truyện rất ấn tượng.
Trả lờiXóaCảm ơn Pink nhiều. Chiều vui nhé!
Pink cảm ơn anh Hung Phi nha! Anh Hung Phi ghé thăm Pink thường xuyên nha
XóaHình như truyện này có đăng trong cuốn sách chị tặng em chị nhỉ :)
Trả lờiXóaĐúng rùi đó Cas ạ! Bài này chị viết năm 2009, năm 2010 hay 2011 Blogviet đăng trong tuyển tập "Hẹn gặp anh ở Hà Nội". Vui lắm em ạ!
XóaSao mà giống cảnh của mẹ con mình hồi ởkhu tập thể đến thế. Nhưng mẹ con mình có mỗi căn phòng rộng chưa đầy 15 mét vuông, nền gạch chỉ màu đỏ.Con gái toàn ước ao có nền gạch hoa để nằm cho mát vào mùa hè.
Trả lờiXóaNhững kí ức ngọt ngào nuôi dưỡng cho tâm hồn đẹp thêm, phải không Pink.
Đúng đó Lộc Vừng ạ! Lâu lắm mới lại được đọc những dòng comment của LV. Mình vẫn vào nhà bạn nhưng ít khi để lại comment vì phần không có nhiều thời gian, phần vì có lần, một chị bạn bảo mình thế này "Nếu viết comment thì em phải đọc kỹ, viết cẩn thận, đừng viết là tớ sang thăm bạn đây, ngày mới vui vẻ nha! ", như thế nó cứ thế nào ý. Cho nên Pink toàn chọn cách im lặng, vào đọc rồi lẳng lặng về thôi, thông cảm cho Pink nha LV
XóaAn đọc rất kỹ tản văn này của Pink, phát hiện thấy nhiều điều thú vị lắm: như Pink là gái Hà Nội gốc nè, rồi bố Pink là người đàn ông rất đảm, gia đình Pink có phong cách rất gọn gàng, vén khéo của người Hà Nội luôn chỉn chu cho dù sống trong một không gian chật hẹp nè, Pink có sở thích đọc và sưu tầm sách từ bé nè (chắc đây là lý do để lớn lên Pink ham mê viết lách và viết thật hay)...
Trả lờiXóaAn cũng như sống lại tuổi thơ của mình, cũng như nhà Pink đó: chật chội trong một gian nhà cấp 4 của thời bao cấp nhưng ước mơ thì chưa bao giờ thôi ăm ắp tràn đầy.
Khâm phục Pink cũng như bạn Lộc Vừng vì cái gì cũng có thể viết ra thành văn được. Đọc cuốn hút quá!
Pink cảm ơn An nhé! Bạn đọc kỹ thật đấy, mình rất vui và cảm động. Bài này mình viết từ năm 2009, giờ đăng lại để bạn bè blog đọc lại. Từ khi sinh ra đến khi lớn lên, mình chuyển nhà nhiều lắm, lần nào chuyển cũng rất nhiều "đồ đạc" là sách và sách...
XóaThời kỳ gian khổ những đầy ắp nghĩa tình.
Trả lờiXóaMột tuần mới vui nhiều nhé DT!
Em cảm ơn anh Tư nhé
XóaDiệu Thu có một nơi để lại nhiều ký ức không thể nào quên! Một kỷ niệm mà lúc nào cũng cần phải có bè bạn phòng khi "Tối lửa tắt đèn" cũng đều có nhau...
Trả lờiXóaDạ đúng đó anh Huy ạ
XóaBài viết của em giàu cảm xúc với những ký ức đẹp biết bao, ấm áp tình yêu, tình người
Trả lờiXóaĐoạn kết rất hay....
Ngày xưa bố mẹ em thật là nhiệt tình, cẩn thận. Tụi em bây giờ toàn gọi điện luôn
XóaNgẫm lại thời xưa cũng có những cái thú vị nhỉ ! một nhà mà chỉ có 12m2 để sử dụng thế mà rồi cũng đủ thứ : chỗ ngủ, bàn học, bếp, nhà tắm ! bố Diệu Thu thật là khéo tay và sáng tạo. Thời đó khó khăn, thiếu thốn đủ thứ nên mọi người "cái khó ló cái khôn" Diệu Thu nhỉ ! :)
Trả lờiXóaHì đúng là "Cái khó ló cái khôn" và "cái khó cũng bó cái khôn" cậu nhỉ! Cuối tuần vui vẻ nhé cậu
XóaTham em gai!
Trả lờiXóaChuc uc khỏe nhe!
Cái avatar của ông anh quay quay chóng mặt quá! Anh có 2 blog à
XóaThăm Diệu Thu, luôn vui và hạnh phúc nhé.
Trả lờiXóaÔi chị Hà My, lâu quá rồi chị nhỉ
XóaAnh sang thăm Diệu Thu, đọc kỹ và rất thích tản văn HAI HAI TÁM HÁT KHÔNG của em. Nhưng vì ít có thời gian nên anh không comment cẩn thận được mà chỉ biết chúc em luôn mạnh khỏe, viết hay và " ngày mới vui vẻ nha! ". Hi hiii
Trả lờiXóaDạ được anh sang thăm là em rất vui rồi ạ! Em mời anh sang thăm ngôi nhà nhỏ của em thường xuyên nhé!
Xóa