Ảnh: Sưu tầm |
Mặc dù còn 15 phút nữa mới đến giờ tan học của cu
Tít nhà chị, nhưng phía ngoài cổng trường học đã tấp nập người đến đón con, đón
cháu. Dưới lòng đường, trên vỉa hè đã chật cứng người. Cố gắng lắm chị mới dắt
được chiếc xe lên vỉa hè, táp chiếc xe sát vào bức tường của trường học, chị
đứng gần một chiếc xe bán xúc xích lưu động.
Nom cô bé bán xúc xích cũng chỉ
nhỉnh hơn mấy cô trò nhỏ vẫn tung tăng dưới sân trường. Sắp đến giờ tan trường
rồi mà chiếc bếp gas du lịch lại “dở chứng” không lên lửa. Cô bé đã cố gắng bật
đi bật lại, vô ích, cái bếp vẫn gan lỳ khó bảo. Chiếc chảo vẫn nguội tanh.
Khuôn mặt búp bê của cô đọng những giọt mồ hôi dù trời rất lạnh…
Nhiều ánh mắt nhìn cô bé bán xúc xích ái ngại. Có
tiếng ai đó: “Thế này thì ế hết rồi, khổ thân!”. Cô bé vẫn kiên trì bật đi
bật lại chiếc bếp. Nhưng không được. Mặt cô bé mỗi lúc một đỏ. Cô nhìn chiếc
bếp, rồi lại nhìn những người xung quanh đó như muốn cầu cứu. Bất chợt gặp ánh
mắt của cô bé, chị ngại ngần nhìn xuống đất, rồi vội lôi chiếc điện thoại di
động ra bấm bấm. Chị định nhắn tin, định gọi điện cho ai đó mà không biết bấm
số nào, bấm tên ai. Người cần nhắn thì đã nhắn rồi, người cần gọi cũng đã gọi
rồi. Chị cũng bắt đầu thấy nóng mặt…
Người phụ nữ trạc ngoài 40 tuổi đi chiếc Atila trắng
đứng gần đó, nãy giờ bận nghe điện thoại, vừa xong, người phụ nữ lại gần hỏi:
“Cháu biết gần đây có cửa hàng gas nào không?”. Cô bé bán xúc xích còn đang tần
ngần thì người phụ nữ đó đã phóng xe đi. Cô bé lại loay hoay bật thử cái bếp
gas nhưng không được. Người đến chờ đón con, cháu trước cổng trường mỗi lúc một
đông…
“Kít”. Chiếc Atila trắng hồi nãy phanh gấp trước mặt
cô bé bán xúc xích. “May quá! Có đây rồi cháu ơi! Cô tặng cháu cả bếp và bình gas
mới luôn. Mau rán luôn đi cháu kẻo các bạn sắp tan học rồi”. Cô bé không biết
phải cảm ơn người phụ nữ thế nào. “Cô ơi! Cô mua hết bao nhiêu cho cháu gửi tiền
ạ?” – Cô bé nói ấp úng, mặt đỏ bừng. “Cô tặng cháu đó!” “Cô ơi, cháu cảm ơn cô
nhưng cháu không dám nhận đâu ạ! Hôm nay cháu chưa đủ tiền, ngày mai cháu gửi
cô tiền, cô nhé!” “Thôi được rồi, lúc nào cháu có, cháu đưa cô cũng được!”. Vừa
lúc có một cậu học trò chạy tới chiếc xe
Atila. Rồi họ chở nhau đi.
Mọi người ai cũng bất ngờ trước hành động của người
phụ nữ đi chiếc Atila trắng. Có tiếng ai đó “Cô ấy thật tốt!” “Người như cô ấy
hơi hiếm đấy!”… Chị thở phào như trút được một gánh nặng. Nhìn nét mặt rạng rỡ
của cô bé bán xúc xích, chị bỗng thấy vui lây. Nhưng chị cũng thấy xấu hổ cho
hành động lúc nãy của mình…
Mải nhìn theo người phụ nữ đi chiếc Atila trắng, mải
nhìn cô bé bán xúc xích, mải theo đuổi những suy nghĩ mà chị không để ý cậu bé
Tít đã ra từ lúc nào. Tít thì thầm “Mẹ ơi, mẹ mua cho con một cái xúc xích
nhé!”. “Được rồi, mẹ sẽ mua hẳn 10 cái cho hai chị em”.
Thằng bé nhìn mẹ ngạc nhiên “Ủa, sao hôm nay mẹ dễ
tính thế ạ?”
-Diệu Thu-
Con số may mắn kỳ 6: Số tiếp theo của kỳ tới là 13579. Vậy, blogger nào là người truy cập thứ 13.579, hãy chụp lại màn hình và gửi mail cho Pink nhé! (augustpink8876@gmail.com). Pink sẽ có một món quà nho nhỏ. Vui là chính mà! (Hiện giờ số truy cập đang là: 13.470)
Con số may mắn kỳ 6: Số tiếp theo của kỳ tới là 13579. Vậy, blogger nào là người truy cập thứ 13.579, hãy chụp lại màn hình và gửi mail cho Pink nhé! (augustpink8876@gmail.com). Pink sẽ có một món quà nho nhỏ. Vui là chính mà! (Hiện giờ số truy cập đang là: 13.470)
Uh, giống tâm trạng mình nhiều lúc nhìn thấy người đi đường mà không thể giúp ! người phụ nữ kia hiếm có nhỉ ! :)
Trả lờiXóaNhiều khi cũng là lực bất tòng tâm SN ạ!
Xóatui sẽ thức đêm để canh số đẹp, he he
Trả lờiXóaCố gắng anh nhé!
XóaMột nghĩa cử đời thường nhưng quá đẹp.
Trả lờiXóaNgưỡng mộ và cố gắng " theo" khi có thể em nhé...
Dạ hôm đó ai cũng bất ngờ chị ạ!
XóaCâu chuyện hay, xúc động và giàu ý ngĩa. Tính nhân văn cao...
Trả lờiXóaĐây là 1 câu chuyện có thật anh Sóng ạ
XóaHơi bị hiếm...Nhưng thực ra người tốt xung quanh ta không thiếu, chỉ có điều kẻ xấu... nhiều hơn, làm điều ác và trắng trợn hơn, nên nhiều khi người tốt bị vạ lây, nên không ai dám làm việc tốt. Tệ hại như thế đấy... (Nhà dột từ nóc)
XóaChỉ cần một hành động đẹp dù là rất nhỏ nhưng khi nó hiện hữu quả là làm tim chúng ta đều thổn thức!
Trả lờiXóaỪ, đúng vậy đó HB ạ!
XóaChị "Atila" không chỉ tặng một chiếc bếp mà là đem ngọn lửa sưởi ấm lòng người giữa mùa đông buốt giá! Nghĩa cử cao đẹp và đầy tính nhân văn.
Trả lờiXóaPink đã khơi dậy cảm xúc cho con người chỉ bằng một câu chuyện giản dị.
Ngày vui cho em!:)
Ôi chị! Em cảm ơn chị nhiều nhé ạ! Đúng như chị nói "Chị "Atila" không chỉ tặng một chiếc bếp mà là đem ngọn lửa sưởi ấm lòng người giữa mùa đông buốt giá!", chị nhỉ!
XóaNhững câu chuyện của em luôn nhẹ nhàng mà sâu lắng, giản dị nhưng giàu tính nhân văn!
Trả lờiXóaChúc em tuần mới vui nhé!
Ui, em cảm ơn chị!
XóaCuộc sống vẫn có thật nhiều điều tốt đẹp chị nhỉ?
Trả lờiXóaỪ, đúng thế đó em à
XóaTrong thế giới bộn bề này đâu đó vẫn ấm tình người nàng nhỉ.Ngọn lửa đó cũng là một chút niềm tin cho một ngày mai nàng ạ.
Trả lờiXóaNgày mai trời lại sáng!
XóaSố tiền bỏ ra để mua bếp và ga thì có thể rất nhiều người làm được nhưng đành thời gian và công sức cộng với cả tẩm lòng vào đó nữa thì thật là hiếm có.
Trả lờiXóaEm thì chỉ có mỗi tấm lòng, còn lại em không có gì hết chị ạ!
XóaMột tản văn rất Diệu Thu!
Trả lờiXóaUi trời ơi Lộc Vừng ơi!
XóaĐã tốn tiền tốn sức tìm mua bếp gas lại con mua hẳn 10 chiếc! Thật nhân hậu! Nhưng nhớ chỉ cho mỗi đứa ăn 2 cái thôi!
Trả lờiXóaHì, chị Atila trắng không phải là em đâu anh ơi!
XóaCâu chuyện này hay và cảm động quá (Anh đọc đến 3 lần luôn!!!), chị "Atila trắng" quả là tốt bụng xưa nay "hiếm thấy"...Hy vọng còn nhiều người nữa giống chị "Atila trắng" phải không em???
Trả lờiXóaÔi thầy, lâu lắm em mới thấy thầy sang nhà em đó nhé! Em cũng rất cảm động khi nghe thầy nói thầy đọc đến 3 lần câu chuyện này của em. Đó là câu chuyện có thật đó thầy ạ!
XóaTối ngủ ngon và hanh phúc nha Thu
Trả lờiXóaGiọng Thúy Lê dễ thương lắm nha!
XóaXúc xích ngon quá, mình cũng muốn mua rồi.
Trả lờiXóaEm chào anh Sơn !
Xóa